CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cốt Cách Mỹ Nhân


Phan_27

Khi tất cả mọi thứ được xếp đặt xong xuôi, Văn Hạnh được đưa ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị về Trấn Giang an táng. Cho đến khi mọi thứ xong hết, mọi người rời khỏi bệnh viện cũng đã là bốn giờ rưỡi sáng.

Bình minh lại sắp đến sau quãng thời gian đen tối nhất.

Mẹ Châu Sinh Thần ở lại bệnh viện chăm sóc Châu Văn Xuyên và Vương Mạn. Lúc họ rời khỏi bệnh viện, Interpol theo đúng thủ tục hỏi xem mọi người định đi đâu. Mai Hành từ đầu đến cuối không nói một lời nào, nhưng lúc này lại xảy ra xung đột với bọn họ, Đỗ Phong tách ra khỏi đám người tiến lên phía trước nói: "Xin lỗi, ngài Châu Sinh, ngài Mai Hành, chúng tôi chỉ muốn biết các vị định đi đâu. Thủ tục thôi."

Châu Sinh Thần nhìn Đỗ Phong, ngay lập tức chú Lâm bước lên, thấp giọng can thiệp.

Chú Lâm đứng giữa họ và vài người phía Châu Sinh Thần, cuối cùng cũng không có cách nào có thể nói chuyện được. Chính trong bầu không khí im lặng đến căng thẳng này, phía sau Đỗ Phong bỗng nhiên ồn ào hẳn lên.

Thời Nghi nghe thấy tiếng nói rất quen, Hồng Hiểu Dự?

Đỗ Phong cũng nghe thấy, lập tức quay người lại chen vào giữa đám đông, đưa mắt ra lệnh cho những người đang giữ Hồng Hiểu Dự thả cô ra, đồng thời thấp giọng ra chỉ thị cho những người đứng bên cạnh: "Cử người theo sát mỗi người nhà họ Châu Sinh."

Một âm thanh rất lớn vang lên át lời Đỗ Phong.

Hồng Hiểu Dự gạt những người cộng sự bên cạnh Đỗ Phong, hùng hùng hổ hổ tiến tới tát Đỗ Phong một cái.

Tất cả mọi người đều sững người.

"Hồng Hiểu Dự, em đừng có ở đây làm loạn..." Đỗ Phong cố kìm nén cảm xúc, hít sâu một hơi.

Ngay lập tức, Hồng Hiểu Dự ném chiếc máy ảnh trong tay về phía anh ta: "Anh đi chết đi, Đỗ Phong!"

Khoảng cách quá gần, Đỗ Phong tránh không kịp, bị chiếc máy ảnh đập vào trán, máu chảy ra.

Hồng Hiểu Dự sững người.

Nước mắt cứ thế trào ra, nhìn anh chằm chằm rồi lại lao đến chỗ Thời Nghi.

Đám cảnh sát thường ngày vốn được huấn luyện kĩ càng lại không kịp trở tay trước tình huống này, quên cả việc cản Hồng Hiểu Dự lại. Thời Nghi không kịp phản ứng, đã bị Hiểu Dự ôm chặt lấy. Mặc dù giọng còn nghèn nghẹn, nhưng Hồng Hiểu Dự vẫn không ngừng nói với cô: "Thời Nghi tớ xin lỗi, tớ không biết, tớ thực sự không biết, tớ chỉ đến phỏng vấn, tớ biết nhà họ Châu Sinh xảy ra chuyện, biết có cảnh sát đến… Thời Nghi, Thời Nghi, tớ không biết anh ta là cảnh sát, tớ không biết tên khốn nạn này muốn hại cậu. Thời Nghi, cậu đừng sợ, từ nhỏ tớ đã bảo vệ cậu. Tớ sẽ không để anh ta làm gì cậu đâu..."

Thời Nghi ôm lấy Hồng Hiểu Dự: "Được rồi được rồi, không sao không sao."

Tất cả đồng sự của Đỗ Phong nghe những lời này, cuối cùng cũng hiểu ra bảy tám phần. Nhưng họ không biết làm gì với người phụ nữ thình lình nhảy ra làm loạn này, rõ ràng là đang thi hành công vụ, lại bị người phụ nữ này đổi trắng thay đen.

Làm hại người nhà họ Châu Sinh ư?

Từ khi bắt đầu điều tra nhà họ Châu Sinh, từng bước từng bước đều gặp rất nhiều khó khăn. Không dễ dàng mới có một chút tiến triển, hoàn toàn là do gia tộc họ xảy ra chuyện, chính trong lúc rối ren này, lại xuất hiện một người phụ nữ không hiểu chuyện… Mà lại còn là kẻ cứng đầu nữa chứ…

Có người đi lấy bông băng băng bó cho Đỗ Phong, nhưng anh ta chỉ vội vàng lấy khăn tay áp vào miệng vết thương: "Mọi người hãy kéo cô gái đó ra! Còn nữa, lấy lời khai xong, để họ đi, một tổ phụ trách giám sát."

Lập tức Hồng Hiểu Dự bị hai người dẫn đi.

Đỗ Phong nhắm mắt, lau đi vết máu che mất tầm nhìn: "Ngài Châu Sinh, chúng tôi chỉ đang thi hành công vụ."

Cuối cùng Châu Sinh Thần cũng mở lời: "Không có gì."

Dù sao thì đối tượng mà Đỗ Phong phải giám sát chặt chẽ nhất là Châu Văn Xuyên nên nhanh chóng để họ đi. Thời Nghi nhìn những người đang giữ Hồng Hiểu Dự, có cảm giác rằng Đỗ Phong sẽ không làm khó cho Hiểu Dự, bèn cùng Châu Sinh Thần rời khỏi bệnh viện trước.

Cô sợ liên lụy đến Hồng Hiểu Dự, vội vàng gửi cho cô ấy một tin nhắn: "Tớ không sao, đừng quan tâm đến chuyện nhà họ Châu Sinh. Quên chuyện này đi, tớ sẽ tự chăm sóc bản thân."

Sau đó cô tắt điện thoại.

Về chuyện đoạn ghi âm trong máy Văn Hạnh, chỉ đến ngày chôn cất cô ấy, Châu Sinh Thần mới hỏi cô.

Cô không nói cho anh nội dung chính xác của đoạn ghi âm.

Cô vốn nghĩ, kiếp này cô sẽ không giấu Châu Sinh Thần bất cứ chuyện gì, nhất định sẽ nói hết cho anh. Nhưng chuyện này, Thời Nghi lại quyết định giấu anh đến cùng. Không cần biết lời của mẹ Châu Sinh Thần có thể tin được bao nhiêu phần, anh nhất định sẽ không bao giờ hoài nghi Văn Hạnh, một người đã chết. Như vậy là đủ rồi.

Thời Nghi không muốn suy nghĩ đánh giá về những hành động của một người đã khuất.

Lại càng không muốn để Châu Sinh Thần phải chịu một nỗi đau khác.

Ngày chôn cất Văn Hạnh là một ngày trời rất đẹp.

Nghĩa trang nhà họ Châu Sinh nằm đằng sau ngọn núi có ngôi chùa mà lần trước Thời Nghi đã từng đi dâng hương, hầu hết tổ tiên nhà họ Châu Sinh đều được chôn cất ở đây. Cô đứng trước những ngôi mộ san sát, xung quanh đều là người nhà họ Châu Sinh, chỉ có Mai Hành là người ngoài.

Không ai ngăn cản Mai Hành, những người ở bên Văn Hạnh vào phút cuối cùng đều biết đây chính là người mà cô ấy muốn gặp nhất…

Châu Sinh Thần mặc sơ mi và vest đen, từ đầu đến chân tuyền một màu đen. Thời Nghi cũng mặc váy dài và áo khoác màu đen đứng cạnh anh.

Cuối thu, sau núi nổi gió, lá khô cuộn lên xoay vút đuổi bắt nhau không ngừng.

Tất cả mọi người đều nhìn vào bia mộ, lặng im không nói gì.

Văn Hạnh.

Chị nói cho em một bí mật.

Âm phủ có Địa Tạng Bồ Tát, sinh tiền đã từng là nữ nhân, nên ngài rất bao dung với những người con gái đã qua đời.

Nếu người con gái ấy tướng mạo xấu xí, thân thể yếu ớt bệnh tật, khi còn sống luôn hướng thiện và có đức tin, kiếp sau dung mạo sẽ hoàn mĩ, cơ thể khỏe mạnh; nếu người con gái ấy kiếp trước không ghét bỏ thân phận nữ nhi của mình, luôn hướng thiện và thành tâm kính lễ trước Bồ Tát, kiếp sau, cô gái đó nhất định sẽ được đầu thai trong gia đình hiển hách, hoặc thành vương phi, hoàng hậu.

Chỉ cần có lòng hướng thiện, phụ nữ nhất định sẽ nhận được thiện đãi và khoan dung.

Chuyện trên đời, sống chết là lớn nhất.

Không ai hận thù một người đã khuất. Chết rồi, nghĩa là không còn dính dáng gì đến kiếp này nữa.

Vì thế, chị nhất định sẽ quên chuyện này đi, để những chuyện em đã làm không tiếp tục giày vò anh trai em nữa. Anh ấy rất yêu em, thật sự rất yêu em, chị đoán nếu anh ấy biết được nhất định sẽ rất đau khố… Nếu thật sự muốn trả nợ chị, hãy cùng chị bảo vệ anh trai em.

Hai người không ngồi xe trở về biệt thự.

Con đường từ dưới núi lên, đi bộ mất gần một giờ đồng hồ đã nhìn thấy đền thờ chạm khắc đá cao chót vót quen thuộc.

Cây cối ở đây cũng rất cao, lá cây rơi xuống phủ kín mặt đường.

Tán cây cũng không dày, ánh mặt trời dễ dàng xuyên qua những tán cây cao vút, in bóng trên mặt đất.

"Mẹ anh nói… vài ngày nữa là lễ mừng thọ chín mươi của bà ngoại, dự định sẽ tổ chức ở đây."

Châu Sinh Thần nhẹ nhàng "ừ" một tiếng: "Sức khỏe và tinh thần bà ngoại không được tốt, mọi người chưa nói chuyện của Văn Hạnh với bà." Thời Nghi gật đầu, tỏ ý đã hiểu anh.

"Đồng Giai Nhân cũng sẽ tới." Anh nghĩ đến điều gì đó, nói với cô. "Bà ngoại rất thích cô ấy."

Thời Nghi lại gật đầu.

Trước khi đến Trấn Giang, Châu Sinh Thần đã nói với cô rằng Đồng Giai Nhân đã ly hôn với ChâuVăn Xuyên.

Giữa hai người không có quá nhiều vướng mắc, ly hôn cũng là thuận tình hai bên, hơn nữa Châu Văn Xuyên đối với con của mình và Đồng Giai Nhân cũng không quá chấp nhất, không biết là vì đang bị điều tra hay vì chuyện của Vương Mạn, anh ta rất thoải mái đồng ý đứa trẻ sau khi sinh ra sẽ do mẹ nó nuôi dưỡng, không ép buộc phải ở nhà họ Châu Sinh.

"Nhưng ban đầu cô ấy và..." Cô muốn nói lại thôi, cũng không biết mình muốn hỏi gì.

Quan hệ của Đồng Giai Nhân và nhà họ Châu Sinh hết sức phức tạp.

Dường như cô ấy và mỗi một người trong gia đình này đều có liên hệ. Có đính hôn không thành với Châu Sinh Thần, có quan hệ vợ chồng với Châu Văn Xuyên, có quan hệ huyết thống với Châu Sinh Nhân…

"Anh và cô ấy, cũng đơn giản như lần trước anh nói với em thôi."

Thời Nghi cười: "Em biết."

Cô tin tưởng con người của Châu Sinh Thần, nếu thật sự có tình cảm, anh nhất định sẽ nói với cô.

Về việc Đồng Giai Nhân chủ động hủy hôn ước, Thời Nghi ít nhiều cũng có thể đoán ra.

Suy cho cùng Châu Sinh Thần từ khi mười bốn tuổi, sau khi vào đại học đã bắt đầu tỏ ra say mê với công việc nghiên cứu. Nếu trong nhà có hai người, một người chú luôn muốn nắm quyền hành trong gia tộc, một người chỉ thích hữu danh vô thực như Châu Sinh Thần, vậy thì người nhà họ Châu Sinh nhất định sẽ chọn người chú đã thực sự nắm quyền kia.

Châu Sinh Thần cởi áo khoác ngoài, vắt lên cánh tay, cảm thấy cô đang nhìn mình: "Thời Nghi."

"Vâng?"

''Anh rất áy náy với em." Châu Sinh Thần bỗng nhiên mở lời. "Hoặc có lẽ không chỉ là áy náy, anh muốn nói sự thật với em."

"Vâng, anh nói đi."

"Sau khi gặp anh, em đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, thậm chí còn đe dọa đến cả tính mạng." Anh khẽ thở dài. "Người thân của anh, đều ít nhiều từng làm những chuyện tổn hại đến em. Ví như những chuyện ngoài ý muốn mà em đã gặp."

Thời Nghi đã đoán ra những chuyện mà anh nói tới.

Cô vẫn giữ im lặng.

Châu Sinh Thần thật sự rất áy náy, nên anh không tiếp tục nói sâu hơn nữa, mà hỏi cô: "Em sợ lắm đúng không?"

Cô gật đầu.

Đáng sợ nhất là lần xảy ra cuộc đấu súng ở nước ngoài, xung quanh toàn là tiếng súng, đây là tình huống, cô chýa từng gặp phải. Những việc còn lại, Thời Nghi đều không được biết sự thật. Chuyện ở Ô Trấn, là nơi cô và Châu Sinh Thần có những ký ức đẹp nhất, còn lần đầu tiên rơi xuống nước, ai cũng không thể ngờ rằng đó là một âm mưu được định sẵn…

Chỉ có lần cuối cùng, lần mà Châu Sinh Thần đưa cô rời khỏi nhà họ Châu Sinh, lần đó cô thực sự sợ hãi.

Anh không ở bên cạnh cô, cô cảm thấy mình đau tới mức muốn chết đi sống lại.

"Nếu như tất cả mọi chuyện đều nói cho em, em sẽ nhận ra rằng, từ ngày đầu tiên đến nhà họ Châu Sinh, đây chính là nơi đáng sợ nhất trên thế gian. Con người ở đây, mỗi người đều có tâm địa độc ác, mỗi người đều có bí mật..."

Châu Sinh Thần im lặng, dừng chân quay người đối diện với cô.

Anh cao hơn cô rất nhiều, lại đứng ngược sáng, khuôn mặt, đường nét của anh tất cả đều khiến cô cảm thấy rất an tâm.

Thời Nghi vẫn đang đợi anh nói tiếp.

Châu Sinh Thần đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên hai người thật sự hẹn hò.

Ngày đó cô cứ ngây ra nhìn dáng vẻ của anh, cười thích thú, cảm thán mà nói với anh rằng: "Dáng vẻ của anh hôm nay, em cảm thấy thật sự xứng với tên anh."

Châu Sinh Thần.

Dường như trong lòng cô cái tên này vô cùng hoàn mỹ.

Anh nghĩ đến mười năm trước ở trên thuyền, sau khi mẹ Tiểu Nhân qua đời, Tiểu Nhân ngồi trong lòng anh khóc rồi lại ngủ, ngủ rồi lại khóc, từ đầu đến cuối đều nói phải báo thù. Sau này Tiểu Nhân lớn lên, biết được sự thật, rằng sau khi bị gia tộc phát hiện mẹ mình bởi vì thân phận nội gián, lo sợ phải đối mặt với gia pháp tàn khốc, mà đã chọn cho mình cách tự sát vô cùng tàn nhẫn… Tiểu Nhân không bao giờ nhắc đến chuyện báo thù nữa, ngoài trừ vẻ hướng nội, dường như cũng đã quên mất chuyện của mẹ mình.

Vì Tiểu Nhân đã hiểu ra một đạo lý:

Người ngoài rất khó có thể lấy được tính mạng người nhà họ Châu Sinh. Người có thể thực sự uy hiếp đến họ, chỉ có người trong gia đình.

Châu Sinh Thần.

Cái tên chẳng có chút mỹ cảm gì, chỉ thể hiện vẻ nguy hiểm.

"Chuyện nhà họ Châu Sinh, anh thật sự không muốn nói rõ ràng, là vì..."

Anh bỗng dừng lời.

Trước hai người xuất hiện hai mươi mấy người, rất ngay ngắn xếp thành hai hàng, từ trên đỉnh núi vừa đi vừa quét lá rơi, đều là người nhà họ Châu Sinh.

Họ nhìn thấy Châu Sinh Thần và Thời Nghi, ngay lập tức dừng lại gọi to cậu cả, cô Thời Nghi.

Châu Sinh Thần ra hiệu cho họ tiếp tục làm việc, rất nhanh có một chiếc xe xuất hiện từ khúc cua, dừng lại bên cạnh, người thò đầu ra là Tiểu Nhân.

"Em đến đây được hơn một tiếng rồi, hóa ra mọi người vẫn ở đây." Cậu im lặng nhìn Thời Nghi từ đầu đến chân, thở dài: "Chị đi giày cao gót lên đây có mệt không?"

Cậu bé khẽ cười, nói rằng mình xuống núi có việc, rời đi rất nhanh chóng.

Chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, Châu Sinh Thần mới cúi đầu nhìn cô: "Mệt không?"

"Có một chút." Thời Nghi trả lời.

Anh khẽ ôm eo bế cô lên.

Cô nhìn xung quanh, khẽ nói: "Sắp đến nơi rồi, để em tự đi cũng được."

Những người quét lá xung quanh đều coi như không nhìn thấy họ, không ai dám ngước mắt lên nhìn một lần. Chỉ có tiếng chổi vang lên, không gian im lặng này càng khiến cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ…

Châu Sinh Thần lại coi như không, bắt đầu đi tiếp.

"Châu Sinh Thần?" Cô dựa vào người anh rồi ngẩng đầu lên nhìn.

"Ừ?"

"Vừa rồi… Anh vẫn chưa nói hết." Cô vẫn nhớ. "Tại sao, anh vẫn không muốn nói sự thật với em?"

"Em không đoán ra à?"

"Em không."

"Nếu như anh nói với em, mỗi phòng ở đây đều từng có ma xuất hiện thì em có dám vào không?"

"Không... em sợ ma."

"Anh cũng sợ." Anh dừng lại một lúc, rồi nói tiếp. "Anh sợ nếu em biết ở đâu cũng có ma, chắc chắn sẽ bỏ đi."

Anh nói, anh sợ.

Nhưng là sợ cô sẽ bỏ đi.

Đây là lần đầu tiên anh nói bản thân sợ điều gì.

Ngoài chuyện của Văn Hạnh, anh không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, những con người và sự việc còn lại anh đều nhìn bằng con mắt bàng quan, từ đầu đến cuối đều giữ một thái độ và lý trí phù hợp.

Thậm chí đối với cái chết của Văn Hạnh, cuối cùng anh vẫn giữ cái nhìn của riêng mình.

Cô tin rằng, thứ khiến anh bỏ súng xuống hôm đó không phải vì sự giải thích của người khác, là quyết định của chính anh. Châu Sinh Thần vốn không giống với người nhà họ Châu Sinh, không tự mình kết tội người khác, cũng không vì thế mà tước đoạt mạng sống của ai.

Con đường núi quanh co gấp khúc, những người đang quét lá, dần dần cũng không nhìn thấy nữa.

Cô quàng tay qua cổ anh, ngẩng đầu lên.

Anh dừng bước, cúi đầu nhìn cô: "Sao thế?"

"Nếu bây giờ hôn anh, anh có ôm nổi em không?" Cô khẽ hỏi.

Anh bất ngờ, đáp: "Không sao."

Châu Sinh Thần khẽ nâng tay bế cô cao hơn một chút.

Anh cảm thấy sự chủ động của Thời Nghi, cũng phối hợp cùng cô. Thời Nghi nhắm mắt, hệt giống như một chú mèo nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Nỗi sợ cũng dần biến mất.

Sợ tình cảm dần nhạt phai, sợ sinh ly tử biệt.

Thời Nghi nhớ rõ, cô cũng đã từng rất sợ, thậm chí ngay cả khi hai người đã thành vợ chồng, cũng rất sợ bỗng nhiên anh rời xa cô. Tất nhiên, một lời nặng tựa nghìn cân, từ lần gọi điện thoại cầu hôn đó anh đã thực sự giữ lời hứa của mình.

Tiếp nhận cô, làm quen với cô, hiểu cô, yêu và bảo vệ cô.

Còn cô đối với anh giống như cục diện của bàn cờ: Bất luận sống chết, hi sinh cũng không hối hận.

Lúc hai người về đến biệt thự đã là ba giờ chiều, là thời khắc ánh mặt trời đẹp nhất trong ngày.

Hai người về phòng mình, không ngờ lại trông thấy mẹ của Châu Sinh Thần và chú anh đang ngồi ở phòng khách, còn cả một vài người họ hàng trong nhà, từ khi Thời Nghi và Châu Sinh Thần đính hôn đến nay, đây là lần đầu tiên cô được gặp người chú này.

Người chú hiện đang nắm giữ quyền hành nhà họ Châu Sinh, tóc mai đã bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn rất sắc sảo.

Mẹ anh trang điểm rất tinh tế, cũng là vừa từ khu nghĩa trang nhà họ Châu Sinh trở về, mặc bộ sườn xám màu đen như vậy, ánh mắt có chút gì đó rất u ám.

"Thời Nghi." Chú của Châu Sinh Thần gật đầu với cô. "Chào cháu."

Thời Nghi đáp, gật đầu chào ông một cách lễ độ: "Cháu chào chú."

Hai người chào hỏi nhau đơn giản, ông chấp nhận thân phận của Thời Nghi, cũng thể hiện quyền làm chủ của mình.

Tất cả người lớn trong phòng đều hỏi han Thời Nghi rất ân cần.

Mọi người đều đã biết, chẳng mấy chốc Châu Sinh Thần sẽ là người chủ của gia đình này, nhưng xem ra người con gái có vẻ vô hại này cũng sẽ tiếp nhận tất cả hoạt động kinh doanh trong tay mẹ Châu Sinh Thần.

Đối với một gia tộc như thế này, điều quan trọng nhất là sự bình an trước mọi sóng gió.

Suy cho cùng vài tháng trở lại đây, dòng tộc Châu sinh này đã quá rối ren, có được sự bình lặng như ngày hôm nay là sự trông đợi của rất nhiều người.

Dường như Châu Sinh Thần không thích việc cô phải đối phó với người nhà họ Châu Sinh, ra hiệu cho cô có thể lên lầu trước.

Sau khi Thời Nghi một mình lên lầu, cô ngồi trong phòng đọc sách ưa thích, xem nốt cuốn sách lấy về từ tàng thư lâu lần trước, vị trí đánh dấu lần trước vẫn không thay đổi, thậm chí vị trí để cuốn sách vẫn y nguyên.

Lúc Thời Nghi xem sách, có hai cô gái lần lượt mang trà và lư hương lên lầu cho cô.

Trong lư hương là bánh hương trầm được ép thành hình hoa mai.

Dưới lầu có tiếng người nói chuyện nhưng lại nhanh chóng biến mất, xem ra không có chuyện gì to tát. Thời Nghi nghe tiếng mẹ Châu Sinh Thần nói với anh: "Tiểu Thần, mẹ chỉ xin con một điều, hãy đối tốt với em trai con."

Thời Nghi không nghe thấy Châu Sinh Thần đáp lại.

Rất nhanh, anh đã lên lầu. Cô vẫn ngồi trên sofa như cũ, nghe tiếng bước chân không nhanh không chậm của anh, cho đến khi anh xuất hiện mới khẽ hỏi: "Họ đều đi cả rồi ạ?"

"Đi rồi." Anh hỏi. "Em có muốn ngủ một lát không?"

"Bây giờ ư?" Cô nghĩ. "Em cũng không mệt lắm."

Chủ yếu là vì loại hương anh chọn có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo.

Loại hương này là hàng cao cấp trong các loại hương trầm, trước đây chỉ có hoàng đế mới được dùng.

Trong trí nhớ của cô, loại hương này trong phủ của Tiểu Nam Thần Vương lúc đó đều cho mang sang chỗ cô, nhưng lại sợ mùi quá nồng, chỉ cho phép dùng trong biệt viện, không cho phép đặt ở trong phòng.

"Hình như em chưa biết anh thích loại này." Cô có chút thất thần hỏi anh. "Tại sao hôm nay bỗng nhiên lại có nhã hứng thế?"

"Là ý của Mai Hành."

"Mai Hành?" Một câu trả lời rất bất ngờ.

Anh nghĩ ngợi, làm thế nào để giải thích cho cô hiểu vần đề này: "Chó là loài động vật vô cùng nhạy cảm, ở nước ngoài đã có vài trường hợp, đều là người bị ung thư mà bản thân lại không biết, chỉ đến khi bất ngờ bị chó cắn đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện ra." Anh cười. "Mấy lần trước thấy em bị chó sủa liền liên tưởng đến việc này, nên gần đây mới nhớ đến biểu đồ kiểm tra sức khỏe của em, sức khỏe của em rất tốt."

Thời Nghi không nhịn được cười: "Nhà khoa học của em, anh quá cẩn thận rồi đó. Vậy thì sao? Có quan hệ gì đến loại trầm hương này?"

"Sau đó, thỉnh thoảng anh lại nhắc đến chuyện này với Mai Hành, lập luận của cậu ta đã thực sự ảnh hưởng đến anh."

"Lập luận của anh ấy?"

Châu Sinh Thần chỉ cười: "Cậu ta nói, có lẽ là còn trường hợp khác, chó có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không nhìn thấy được, ví dụ như ma quỷ? Mà trầm hương có tác dụng thần kỳ, có thể xua đuổi ma quỷ, trừ tà, có lẽ sẽ có tác dụng tốt với em."

Thời Nghi nhìn anh có chút bất ngờ.

Anh cười: "Sao vậy?"

"Chỉ vì chó sủa em nên hai người đàn ông các anh thật sự đã dùng lý luận khoa học hiện đại để thảo luận về chuyện ma quỷ đó." Hai tay Thời Nghi đặt lên vai Châu Sinh Thần. "Hơn nữa, anh lại còn tin vào mấy chuyện này..."

"Phải!" Anh đáp rất bình thản. "Anh tin chứ."

- Hết chương 16 -

Chương 17: Trăng Sáng Cố Hương

 

Từng chút, từng chút một, những việc anh làm đều tác động đến cuộc sống của cô.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Châu Sinh Thần đều không hề thay đổi, không bao giờ nói những lời tình cảm nhưng lại khiến cô hiểu được rằng anh quan tâm đến cô.

Những ngày sau đó, Châu Sinh Thần lại bận rộn như trước. Đến trước ngày mừng thọ chín mươi của bà ngoại anh mới nghỉ ngơi một chút, quay về căn nhà họ sống. Vẫn chưa kịp thay quần áo, dường như Thời Nghi nghĩ ra điều gì đó: “Anh mệt không?”

“Cũng không quá mệt.”

“Chúng ta đi tàng thư lâu được không?”

“Tàng thư lâu?”

“Vâng.” Thời Nghi đứng dậy khỏi sofa. “Còn nữa... có thể nhờ người chuẩn bị bút lông, không cần nghiên mực, loại thùng gỗ nhỏ nhỏ đựng mực là được rồi.”

Châu Sinh Thần cảm thấy rất thú vị, liền sai người đi chuẩn bị.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Easter eggs.